Mẹ ơi!
Vậy là 13 năm con vắng bóng Mẹ, 13 mùa xuân trôi qua
mà con không còn Mẹ cận kề.
Nhưng tâm trí con vẫn in đậm hình
ảnh và ánh mắt Mẹ nhìn con qua vuông cửa sổ trong cái tết năm nào. Khoảng thời
gian ấy, con vô tư quá không cảm nhận được tia buồn ẩn sâu khi Mẹ biết
ngọn nến đời mình sắp cạn; còn con thì vẫn hồn nhiên trước nỗi chia biệt.
Mẹ ơi!
Mẹ đã đi xa thật rồi. Trong nỗi
trống vắng hụt hẫng, con mới hiểu hết giá trị yêu thương của điểm tựa
vững chắc suốt mấy mươi năm con an nhiên dựa dẫm, an nhiên hưởng thụ mà không
hề có sự tự vấn về trách nhiệm đền đáp. Con cứ ngỡ lo lắng, chăm sóc Mẹ no ấm
vật chất là đủ rồi, con không cảm nhận được tâm tư Mẹ cũng rất cần chia sẻ nỗi
cô đơn thân liễu thiếu vắng bóng tùng chở che; chia sớt nỗi quạnh hiu của tuổi
về chiều khi mà đàn con cứ lần lượt theo nhau bận bịu việc sinh nhai rời xa
vòng tay Mẹ; và cuối cùng là cuộc chia ly của gia đình con trai đi xây dựng tương
lai ở xứ người đã vắt kiệt sức chịu đựng của Mẹ khiến thân cây già thật sự cạn nguồn
sinh lực sống nên yếu dần yếu dần... Bây giờ, mỗi lúc nhớ lại quá khứ, trong
con không nguôi nỗi dằn vặt ăn năn vì đã quên rằng cuộc sống này đâu chỉ
cần cơm ăn- áo mặc- nhà ở- con cái vây quanh là đủ; mà còn phải có sự ân cần
san sẻ mọi buồn vui, thủ thỉ tâm tình...
Mẹ ơi!
Mái tóc xanh của con nay đã nhiều
sợi bạc, những háo hức thể hiện bản thân ở con cũng nguội dần theo năm tháng và
ngày ngày thường hay ngoái đầu nhìn lại quá khứ. Sống với ký ức xa xôi càng
khiến con nhớ Mẹ, nhớ Ba, nhớ bà Nội, nhớ những ngày gia đình mình yên vui đầm
ấm bên nhau. Mẹ ơi! rồi cũng sẽ đến ngày con rời xa cõi đời tạm này để về bên
Mẹ, lúc đó con sẽ chăm sóc Mẹ không chỉ bằng tình yêu thương con dành cho Mẹ,
mà có cả sự đồng cảm tâm tình giữa hai người phụ nữ nữa Mẹ à.
Mẹ ơi!
Dẫu muộn màng con vẫn ngàn lần xin
Mẹ thứ tha sự vụng dại của con. Bởi, có khôn lớn đến đâu, trước Mẹ- con vẫn là
đứa trẻ khờ khạo yếu đuối cần tình yêu thương của Mẹ, cần được Mẹ chỉ dạy.
Mẹ ơi! Mẹ tha thứ cho
con Mẹ nhé!
Nhật Hạ
Rồi một ngày nào đó, con cũng sẽ phải đi qua giây phút như thế này. Càng nghĩ tới, con càng hoang mang lo sợ. Con sinh ra trong một mái nhà không trọn vẹn, nhưng con chưa mang cảm giác mất mát bao giờ. Con không biết mình sẽ vượt qua như thế nào nếu như...
Trả lờiXóaThương cô quá. Con nghe trong con có một thoi thúc nào đó rất lạ. Không muốn cô phải đơn độc với cảm xúc riêng mang... Con đã siêng năng đọc kinh tối hơn từ lúc nào không biết nữa. Cô luôn bình an nhe cô.
Cuộc sống như dòng sông chảy mãi chảy mãi không ngừng mà con người không thể ngăn chặn được... nên chuyện gì đến sẽ đến. Nhưng, chúng ta phải biết nắm bắt tận dụng cho dòng chảy không bị xô lệch sai hướng để khi dòng chảy qua đi mà ta không ân hận hối tiếc.
XóaBây giờ thì con cứ yêu thương Mẹ bằng cả trái tim và trái tim yêu thương sẽ mách bảo con những chuyện cần làm nhằm nuôi dưỡng yêu thương gia đình con nhé!
Qua Anh Thư , lão đọc được bài này của em. Một bài viết quá hay và gây xúc động với lão . Vì nó viết bằng trái tim nên chạm vào trái tim người khác. Những ngôn ngữ nhiệt huyết luôn truyền cảm hơn hẳn những kẻ múa máy chữ nghĩa trong những bài viết .
Trả lờiXóaXin cảm ơn Nhật Hạ . Để giao lưu và chia sẻ , lão cóp đường link này cũng viết về mẹ của lão. http://tan262.blogspot.com/2013/01/nho-ve-que-noi-1821-25-thg-12-2011-ca.html#more
Nơi này không phải để mình tuyển chọn hay gọt dũa con chữ cho bóng bẩy chải chuốt...mà là nơi mình gửi gấm tâm tư suy nghĩ.
XóaRất vui nhận được sự chia sẻ đồng cảm của Lão và mong được sự góp ý của Lão nhiều hơn.
Đầu năm chúc Lão an vui- hạnh phúc.