Người ta nói: Kiếp trước con gái là người tình của Ba nên kiếp
này con gái thường yêu Ba hơn yêu Mẹ và ngược lại, con trai là người tình của
Mẹ kiếp trước nên con trai yêu Mẹ nhiều hơn yêu Ba ở kiếp này. Không biết điều
đó đúng không, nhưng đến bây giờ với con- Ba luôn là người đàn ông tuyệt vời
nhất trên đời vì trong mắt con, chẳng có người nam nào bằng Ba của con cả.
Do công việc Ba phải sống xa nhà nhưng không bao giờ con cảm
thấy thiếu thốn tình phụ tử. Quần áo con mặc, giầy con mang do Ba chọn mua. Ba
sắm bàn học cho con ngồi viết thẳng lưng. Từ Hà Tiên Ba mang về đeo vào cổ tay
con 7 chiếc vòng nhỏ bằng đồi mồi, mái tóc con dài chấm vai được Ba chải chuốt
cột cao thành đuôi cheval với cái trâm đồi mồi đồng bộ. Ba dạy con cách mang
vớ. Những lần Ba về phép, trên chiếc mobiclette Ba chở con thăm họ hàng,
đi dự lễ Misa nhà thờ Bắc Hà, đi ăn phở Tàu Bay ở Ngã Bẩy, đi xem đá banh. Có
lần Ba dẫn con lang thang suốt nửa ngày ở chợ Bến Thành chỉ tìm mua cho con
chiếc áo ấm như ý mà Ba đã thấy con gái người ta mặc.
Con nhớ khi con vào lớp 3 thì Ba cũng sắp xếp được công việc để
gia đình đoàn tụ với bà nội, mẹ, con và các em, có lẽ đó là khoảng thời gian
nhà mình hạnh phúc nhất Ba nhỉ?. Buổi sáng, Ba dẫn đầu chị em con ra sân tập
thể dục, dậy các con làm vệ sinh bản thân rồi vào bàn cùng ăn điểm tâm. Ba lúc
ấy không khác gì “ quyển tự điển” sống giải đáp mọi thắc mắc của con. Ba đưa
con về quê cho con tận mắt nhìn cảnh lao động vất vả trên cánh đồng lúa, nâng
niu bông hoa thóc để biết quý trọng những hạt gạo trắng trong. Ba mạnh mẽ
đẩy con xuống bùn để con nếm niềm vui
bắt cá sau khi ao đã tát cạn. Ba dạy con cách dùng dao, nĩa, khăn, ly, chén
trên bàn ăn theo kiểu phương Tây lịch sự. Sửa cho con câu phát âm đúng chuẩn rồi
giảng giải giúp con thể hiện ngôn từ đủ đầy ý nghĩa. Chỉ cho con cách đi đứng
nói ngồi và cả lúc nào nên cười hay không. Đêm xuống, con khoanh người
ngủ trong lòng Ba bình yên.
Con ngượng ngùng lần đầu mặc áo dài trắng đến trường Trung học,
Ba không khen mà nhìn con vắn tắt: Ba làm việc kiếm cơm nuôi con, việc của con
là cố gắng học hành chăm chỉ! Lúc đó, con đã đủ sức tự viết thư thăm Ba và báo
cáo với Ba chuyện gia đình. Nỗi vui lớn nhất của con mà cũng của cả nhà mình là
những ngày Ba về phép thăm bất chợt không báo trước. Cổng trường Nữ Trung học tan với bao tà áo trắng giống nhau, vậy mà Ba vẫn nhận ra con gái Cò
Hương của Ba để gọi cho con mau chóng chạy nhanh về phía Ba đang chờ bên xe
Jeep với niềm vui òa vỡ. Ba lái xe chở con chạy loanh quoanh khắp thị xã Tân An
ngày ấy - Tp Cần Thơ bây giờ, nghe con tíu tít mọi chuyện buồn vui, chuyện nhà,
chuyện các em, chuyện học hành… Con thắc mắc “ sao Ba chỉ đón mình con?” Ba
nheo mắt “ vì Ba muốn tâm tình với con gái mà!”. Bị Ba trêu, con phụng phịu
nhưng khi về tới nhà, con biết Ba đã đưa các em về trước và dành thời gian
riêng bên con; Bởi lúc ở nhà, Ba còn nhiều chuyện bàn bạc với bà nội, với mẹ và
chăm sóc các em nữa. Trong những lần đón đưa riêng tư ấy, con nghe Ba tâm sự về
thời niên thiếu đầy khó khăn của ba, nỗi cực nhọc của bà Nội vì ông Nội mất
sớm. Chỉ những đám lục bình trôi dập dềnh trên bến phà Cần Thơ, Ba nói: Nếu con
không chịu học hành, mai sau đời con cũng như đám lục bình kia, không biết trôi
về đâu. Rồi Ba dặn dò: con gái phải biết phụ bà Nội và mẹ dạy các em học, chăm
sóc nhà cửa sạch sẽ để người ta không chê là phụ nữ nhà mình không đảm đang.
Khi con nhận biết vẻ đẹp thiếu nữ là lúc Ba phải nghe lời trách móc: Ba không
công bằng, Ba sanh con không đẹp bằng các em. Con nhớ Ba nhìn con sâu lắng- nhẹ
nhàng nói: Tác phẩm đầu tay luôn là tác phẩm vụng dại nhiều thiếu sót, nhưng
lại là tác phẩm mà tác giả ưng ý nhất, yêu quý nhất, trông đợi và kỳ vọng nhất con
à!. Ở tuổi 13- 14, con thấy lòng vui sướng- mình không đẹp nhưng Ba yêu nhất
nhà; Mà cũng bởi con gái rất yêu Ba. Trong trái tim non ngày ấy, con đã từng mơ
ước…người đàn ông đời mình mai sau sẽ giống như Ba vậy.
Con chưa trưởng thành thì Ba đã đi xa.
Ba ơi! đến bây giờ con vẫn giữ lá thư cuối cùng Ba
viết cho con hơn bốn mươi năm trước, tờ giấy pơluya nhuốm màu đất đỏ nơi
ba trút hơi thở cuối cùng trong lặng lẽ không người thân bên cạnh. Ba ơi! Mỗi
lần xem lại lá thư, con thấy hình như Ba của con ở đâu đó chưa kịp về thăm nên
gửi con những lời dặn dò yêu thương. Chiếc áo len Ba tặng ngày con thi đậu vào
trường trung học, con vẫn mặc ngủ hằng đêm khi trời trở mùa mà ngỡ vòng tay Ba
ấm áp. Mái tóc chuyển màu muối tiêu rồi, con vẫn thèm muốn được nũng nịu ngã
đầu vào vai Ba tâm sự buồn vui; được nghe lời giảng dạy của bóng tùng con hết
mực tin yêu.
Ba ơi! Ba có biết Ba là người đàn ông lý tưởng, là người tình
tuyệt vời nhất mà con luôn ngưỡng mộ yêu thương hết trái tim con không?.
Nhật
Hạ
Con đọc mấy lần rồi, có những đoạn hồi bên Yahoo được chỉnh sửa lại. Mà mắt con cay xè.
Trả lờiXóaỪ. Mỗi lần xem lại dòng tự sự của chính mình, mắt cô cũng cay xè....
Trả lờiXóaHình như chuyện đang xẩy ra trước mắt.
Vậy mà đã mấy mươi năm trôi qua mà ký ức không hề phai mờ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa